Lý Nghĩa Sơn mỉm cười điềm đạm, nheo mắt nhìn sắc trời, chậm rãi nói: “Năm xưa rất nhiều người khuyên ngươi tự mình lên ngôi hoàng đế, ta là một trong số ít những kẻ không tán thành. Nếu khi đó ngươi vì nghe lời bậy bạ của ta mà khiến bao tướng sĩ phải thất vọng, quyết định cởi giáp quy điền, thậm chí nhiều người còn trở mặt thành thù với ngươi, thì hôm nay cứ mắng ta đi.”
Từ Kiêu lắc đầu: “Chuyện có to tát gì đâu, hơn nữa là ta tự biết mình không có cái mệnh làm hoàng đế, không liên quan đến ngươi.”




